Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu


Phan_17
Q.1 - Chương 32: Chữa thương cho vợ cùng chung phòng


Đôi tròng mắt sâu thẳm của Bắc Đường Húc Phong hơi chợt lóe, trong con ngươi kiên định như băng luôn lộ ra một cỗ đại khí và cơ trí, hắn đã định trước là bất phàm, ánh mắt giống như băng kiếm chăm chú nhìn vào trên người Tần Tiêu, sợ run nửa khắc, môi bỗng chốc mở ra, "Trẫm đã quên, hoàng hậu là người trong tộc của Tần nhạc sĩ." Cười nhưng không cười, giận nhưng không giận, biểu tình của hắn tổng luôn thay đổi khôn lường, biến hoá thất thường.

"Thần không dám nhận." Ngực Tần Tiêu căng ra, mơ hồ cảm thấy một tia bất an. Đứng lâu bên cạnh Bắc Đường Húc Phong, hắn há có thể không biết hắn, hắn là người đa nghi, đế vương từ xưa đều đa nghi.

"Ở trước mặt Trẫm không cần đa lễ." Bắc Đường Húc Phong nhẹ nhàng vung mày, vỗ vỗ vai Tần Tiêu, sau đó đi nhanh bước đến trước giường.

"Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng!" Lệ Hưu nghiêng người bái một cái, cúi đầu khom người chậm rãi thối lui đến một bên. Tiểu thư hiện tại biến thành cái dạng này, đều là Bắc Đường Húc Phong tạo thành, trong lòng thật hận, nắm tay nhỏ không khỏi chặt lại. Hận thì thế nào? Hắn dù sao cũng là hoàng thượng, mình chỉ bất quá là một tiểu cung nữ hèn mọn, đánh cũng đánh không lại, nói cũng nói không được, chống đối hắn đổi lấy chỉ là một con đường chết.

Bắc Đường Húc Phong giơ giơ lên tay áo, ý bảo Lệ Hưu đứng dậy, ánh mắt thâm trầm như đem tối di rơi xuống trên người Tần Hương Y — nữ tử ngủ rất trầm, khuôn mặt đỏ đến dị thường, tựa như nụ hoa đẹp vừa nở ra.

Tần hương y, ngươi rốt cuộc là cái dạng nữ tử gì? Một hồi giết trẫm, một hồi cứu trẫm? Ánh mắt nghiêm nghị quét qua khuôn mặt xinh đẹp kia, hai đạo lông mày vốn giãn ra dần dần nhíu chặt lại, kỳ thực hắn tinh tường biết, nàng là vì thay hắn giải độc mà tiêu hao quá nhiều nội lực khiến cho bệnh cũ tái phát, hắn rõ ràng biết, nàng sẽ không ạh độc trong son môi, dựa vào nàng là nữ nhân thông minh như vậy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Lúc đó vì sao lại nhốt tha, kỳ thực chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Lại liếc mắt nữ nhân đang ngủ say, dáng dấp quen thuộc của nàng cũng không kiên cường giống như bình thường, trái lại lộ ra một cỗ khả ái, đó là sự nhu mì của nữ nhân.

Nếu như trong một ngày có thể chinh phục được nữ nhân cõi lòng đầy thù hận này, cũng coi như làm được một chuyện may mắn. Lấy sự thông minh tài trí của nàng, nếu cùng mình liên hợp lại, ngày bình định thiên hạ sẽ sớm đến. Đối với nữ nhân này, Bắc Đường Húc Phong cũng chưa từng khinh thường, nàng là đoá hoa có gai, phải chú ý mọi lúc, bất quá đoá hoa này ngoại trừ đẹp, còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt — nghĩ tới đây, khóe môi hắn giương lên, âm âm cười. Tiếp theo hắn xoay người bế Tần Hương Y vào lòng, đi nhanh đến cửa cung.

"Hoàng thượng, người muốn dẫn nương nương đi nơi nào?" Lệ Hưu kinh hoảng, bước nhanh đuổi theo.

"Hoàng thượng, tính mạng Hoàng hậu nương nương bị đe dọa, nếu không chữa bệnh chỉ sợ cũng không còn kịp rồi." Tần Tiêu luôn luôn ôn nhu bình tĩnh vội vàng khuyên nhủ.

"Các ngươi cho rằng trẫm muốn giết hoàng hậu sao? Hoàng hậu là vợ trẫm, cứu trị hoàng hậu đương nhiên là chuyện của trẫm." Bắc Đường Húc Phong ngừng bước, nhẹ liếc mắt Tần Tiêu và Lệ Hưu, lạnh lùng bỏ lại một câu, càng ôm chặt Tần Hương Y, ba bước thành hai bước bước ra Phượng Du cung.

Trong khuê phòng vắng vẻ, chỉ còn lại có Lệ Hưu và Tần Tiêu, hai người liếc nhau, không rõ lý do. Hoàng đế này của bọn họ thật thay đổi liên tục, khiến khó có thể nắm lấy.

Trong Long Hành cung, một cái bình phong ngọc thách, một cái lư hương, một trận khói, yếu ớt mọc lên, chậm rãi tản ra, mùi thơm ngát đầy phòng. Cái bàn gỗ cổ, hình rồng tinh mỹ, xếp đặt thích hợp, ở đây vẫn đơn giản như cũ, cất giấu khí phách đồ sộ.

Bắc Đường Húc Phong ôm Tần Hương Y gấp gấp mà vào, đi ra sau tấm màn màu vàng, đặt tha trên long sàn rộng lớn. Hắn im lặng đứng bên giường, trong tròng mắt đen bóng hiện lên một tia tinh xảo, nhìn nữ tử lắc đầu cười, vươn tay dò qua eo nàng, chầm chậm cở ra dây lưng bằng tơ. Quần áo dần dần rơi ra, chỉ còn lại có một cái yếm màu trắng, da thịt như tuyết, trong suốt trong sáng, thực sự là một đời tuyệt sắc.

Hắn cũng lặng lẽ, chưa từng nhìn nhiều chỗ riêng tư như ẩn như hiện của nữ nhân xinh đẹp này, trực tiếp nâng nàng dậy, sau đó khoanh chân ngồi vào phía sau của nàng, vận khí vào lòng bàn tay, đem nội lực truyền vào trong cơ thể của nàng, cho đến khi Tần Hương Y nôn ra một ngụm máu đen, hắn mới thu chưởng trở về. Hắn biết kinh mạch trong cơ thể nàng đã thông, lại sờ cái trán của nàng, chỉ có một tia ấm áp.

Bắc Đường Húc Phong âm thầm điều chỉnh nội tức một phen, lại liếc mắt Tần Hương Y, ánh mắt bị hình xăm cây mẫu đơn phía sau nàng hấp dẫn, thật đẹp, mỹ cảm mười phần, giống như một đoá hoa tươi nở ra trên lưng của nàng, trông rất sống động, như gió thổi tới, tư thế như lay động. Chẳng xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn nhịn không được nâng tay sờ qua một phen, có chút gập ghềnh, đúng, ở đây nàng từng chịu thương, là do Cáp Đa Phi gây nên, tất cả hắn đều biết.

Hoàng hậu của hắn từng là vương phi của Vinh vương gia, vừa nghĩ tới đây, lòng hắn liền hận, vốn định đỡ nàng trong ngực, thế nhưng — hung hăng đẩy nàng ra.

Tần Hương Y vẫn như cũ chưa tỉnh, ngã ở phía trên tấm chăn phủ gấm thật dày, đôi mày thanh tú đột nhiên nhíu lại, tựa hồ cảm giác được đau nhức. "Không nên, bà bà, không nên ném Hương Hương, không nên, a –" lúc này, nàng nói mớ, tay càng không ngừng huơ loạn, dung nhan xinh đẹp nhăn thành một đoàn, trên trán đầy đặn mồ hôi đổ ra tầng tầng, tiếp theo là nàng thống khổ rên rỉ, ngón tay hung hăng nắm chặt tấm chăn phủ gấm dưới thân. Ác mộng Bắc Đường Húc Phong nhìn thấy, không chỉ một lần, rất rõ ràng năm đó đả kích nàng rất sâu.

Bắc Đường Húc Phong dùng tay áo dài lau đi mồ hôi trên trán, liếc mắt Tần Hương Y, âm trầm nhếch môi, u mâu càng thêm thâm trầm lên, hắn đột nhiên bắt lấy tay Tần Hương Y, một lần nữa ôm nàng vào lòng, tiến sát bên tai nàng, nói rằng: "Không sợ, có trẫm tại! Trẫm sẽ bảo hộ ngươi."

Lời này ôn nhu như nước, thực sự như một người trượng phu trấn an thê tử đang chịu thương. Hắn dùng cánh tay mạnh mẽ chăm chú ôm chặt Tần Hương Y, đem nàng ôm vào bờ vai rộng rãi, sau đó nhẹ nhàng vuốt lên tóc dài của nàng.

Tần Hương Y có thể chiếm được trấn an, gương mặt thống khổ kiểm dần dần dãn ra, nói mớ càng ngày càng ít, dần dần biến mất, nặng nề ngủ.

"Hoàng hậu, hảo hảo ngủ đi." Bắc Đường Húc Phong ghé vào bên tai Tần Hương Y đang ngủ say, cực kỳ ôn nhu nói,thấy trên gương mặt tinh xảo hiện lên một tia dị dạng, hắn cười đắc ý.

Một ngày mới lại lần nữa bắt đầu, ánh mặt trời đẩy ra tầng tầng màn đêm, chiếu vào Long Hành cung cung, đi qua tấm màn màu vàng, rọi sáng gương mặt nữ tử đang ngủ say, màu đỏ trên mặt nàng đã lui, màu sắc hồng bóng như cây anh đào, con ngươi trong suốt như nước, đôi mi thanh tú dài như là liễu, nàng đã khôi phục vẻ tươi đẹp ngày xưa.

Con ngươi khép hờ, lông mi thật dài nhẹ nhàng run lên, mi mắt chậm rãi mở. Nàng chống đỡ thân ngồi dậy, quan sát khắp nơi một phen, sàng, màn, rõ ràng đều không phải Phượng Du cung, nhìn nhìn lại xiêm y trên người, áo dài đã cởi, chỉ còn lại có cái yếm hơi mỏng, trong lòng không khỏi kinh sợ. Sai, ở đây nhìn rất quen mắt, lại đảo mắt, giường màu vàng, đẹp đẽ quý giá không gì sánh được, đây không phải tẩm cung của Bắc Đường Húc Phong sao? "Ta thế nào lại ở chỗ này?" Tần Hương Y đánh cái đầu nặng nề, muốn nhớ lại chuyện sau khi hôn mê đêm qua, nhưng mà cái gì cũng nhớ không được.

"Hoàng hậu, tỉnh." Đúng lúc này, ngoài – màn truyền đến một thanh âm to, thanh âm này còn kèm theo ái muội.


Q.1 - Chương 33: Cùng vua gặp Liễu Hiền phi


Tần Hương Y bỗng chốc kéo một cái, ôm chặt cái chăn phủ gấm trên người, một đôi mắt như nước thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm màn vàng bị xốc lên, thật là hắn! Một thân áo ngủ màu trắng trên người, nhẹ nhàng bay lả tả, mái tóc dài đen thùi rơi lả tả, bay tới trước ngực, giống một công tử văn nhã.

"Ngươi?" Tần Hương Y trên dưới đảo qua trang phục của Bắc Đường Húc Phong, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy. Lại nhìn đến quần áo đơn giản trên người mình, lẽ nào tối hôm qua — không có khả năng! Nàng âm thầm hút khí, nhắm hai tròng mắt, sao có thể ngủ ở trên giường của hắn? Tối hôm qua rõ ràng ở Phượng Du cung, trong đầu trống rỗng, cái gì đều không nhớ được, nàng dùng sức đánh vào đầu, trên mặt gương mặt tuyệt sắc tụ lại một tầng đau xót.

"Hoàng hậu làm sao vậy?" Bắc Đường Húc Phong bỏ tầm màn ra, phất tay áo dài màu trắng, ngồi vào bên giường, một bả kéo Tần Hương Y vào lòng, tiến đến bên tai của nàng, nhỏ giọng nói: "Trẫm phát hiện da của hoàng hậu thực sự tốt!" Dứt lời, hắn xấu xa cười.

"Bắc Đường Húc Phong, ngươi!" Tần Hương Y cảm giác như sét đánh trong trời nắng, cả người run lên, không tự chủ được vươn tay lên, tát qua. Lần thứ hai nàng hô thẳng tên huý của quân vương.

Cũng không thấy sắc mặt Bắc Đường Húc Phong giận dữ, chỉ là bàn tay to giương lên, vững vàng tiếp được, nắm tay nhỏ bé của nàng trong bàn tay, nhếch môi cười nhạt, nói: "Hoàng hậu không nên tức giận, trẫm sẽ không đụng vào nữ nhân người khác đã chạm qua!" Nói xong, một tia âm khí hiện trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, những lời này lại là thật. Mỗi lần cũng không đều chỉ muốn thử nàng thôi, không nghĩ thật sự muốn nàng. Hắn luôn luôn cậy tài khinh người, không để tất cả trong mắt, nếu không phải vị hoàng hậu này đặc biệt, sợ rằng hiện tại nàng đang ở trong lãnh cung.

"Ngươi trêu đùa ta!" Tần Hương Y mạnh mẽ rút tay về, tâm tựa như bị đâm một chút.

Cái sai lầm ba năm trước đây, hung hăng đâm nàng đau nhức. Nếu như ông trời thương hại, nàng mong muốn sống lại, chỉ làm một nữ tử bình bình thường thường, gả cho một gia đình bình thường, qua cuộc sống giúp chồng dạy con. Thế nhưng hết lần này tới lần khác số phận trêu người, cho nàng thật nhiều trọng trách nặng nề.

"Hoàng hậu có tinh thần như vậy, thân thể nhất định tốt rồi. Xem ra nội công của trẫm đối hoàng hậu hữu hiệu." Bắc Đường Húc Phong hí mắt cười, tâm tình bất định, mặt mày lộ vẻ thần bí.

Hắn vận công chữa thương cho ta? Làm sao có khả năng? Tần Hương Y có chút kinh ngạc.

"Hoàng hậu không cần cảm kích. Trẫm bất quá trả lại ân tình cho hoàng hậu thôi. Lúc Trẫm trúng độc, cũng là hoàng hậu giúp chiếu cố. Xem ra trẫm cùng hoàng hậu đã định trước có tình kết không giải được." Bắc Đường Húc Phong nhẹ nghiêng mặt qua, xấp xỉ thâm tình nhìn Tần Hương Y, lần thứ hai muốn ôm nàng vào lòng.

"Hoàng thượng không phải hoài nghi là nô tì hạ độc sao? Vì sao cứu nô tì? Hoàng thượng không sợ nô tì còn có thể tính toán làm lại sao?" Tần Hương Y quay đầu, tránh được ôm ấp của Bắc Đường Húc Phong, nàng một chút cũng không cần cái ôm giả tình của hắn.

"Trẫm lúc đó thật là giận hồ đồ. Hoàng hậu thông minh như vậy, sao dùng kỹ xảo hạ độc thấp kém như vậy được?" Bắc Đường Húc Phong đem cánh tay muốn ôm Tần Hương Y đang treo giữa không trung thả xuống dưới, vẫn cười nhàn nhạt, trên trán luôn luôn lộ ra một cỗ thâm trầm không thể đánh giá.

Tần Hương Y lườm Bắc Đường Húc Phong, không hề để ý tới.

"Thân thể hoàng hậu suy yếu như vậy, sau đó cứ ở lại Long Hành cung. Trẫm sẽ phái chuyên gia hảo hảo điều trị thân thể cho hoàng hậu." Bắc Đường Húc Phong trầm mặc chốc lát, đột nhiên đứng dậy, chắp tay bước đi thong thả hai bước nói.

Ở lại Long Hành cung? Vậy hắn chẳng phải là lúc nào cũng đều có thể giám thị nhất cử nhất động của nàng, nàng cũng không muốn. Nàng còn muốn thực hiện kế hoạch của nàng, hành động nhất định không thể gặp trở ngại.

"Hoàng thượng, thân thể nô tì không ngại. Nô tì nên quay về Phượng Du cung, điều tra rõ chuyện hạ độc." Tần Hương Y hơi cúi đầu, mười phần cung kính nói.

"Không cần hoàng hậu làm lụng vất vả. Trẫm sẽ phái người điều tra rõ. Sau này hoàng hậu cứ ở trong Long Hành cung, nói không chừng có lúc trẫm sẽ mang hoàng hậu đến An Bình cung một chút, nhìn Trảm Long và Nhược Băng, được không?" Ngữ khí của Bắc Đường Húc Phong có chút cứng ngắc, đặc biệt là lúc nhắc tới Trảm Long và Nhược Băng, trong ngôn ngữ rõ ràng hàm chứa sát khí. Hắn là đang dùng hài tử uy hiếp nàng.

Chết tiệt, lại lấy Trảm Long và Nhược Băng uy hiếp ta... Mà thôi, vì hài tử, trước nhịn một chút. Tần Hương Y ngăn chặn lửa giận trong lòng, hơi nhướng mắt, nhu thuận nhìn hắn, nói: "Nô tì cẩn tuân thánh dụ."

Ha ha — Bắc Đường Húc Phong cười nhạt một trận, tiếp theo ống tay áo của hắn vung lên, chắp tay đi.

Lúc này, một đám tiểu cung nữ vội vã mà vào, hầu hạ Tần Hương Y rời giường thay y phục. Mặc vào ái dài thêu hình phượng bằng tơ vàng tinh xảo, búi tóc lên, gắn lên thoa hình bướm, cài lên trâm như ý, lưu lại hai phần tóc dài bên tai, thùy xuống, rơi vào trước ngực, nàng vẫn cao quý, dung quang toả sáng, lệ chất (vẻ đẹp) trời sinh tựa như một dấu đỏ trong vạn lá xanh, làm cho mê muội, hấp dẫn tầm mắt người.

Tiếp theo chuyên gia truyền đến đồ ăn sáng, trong điện bên, Tần Hương Y nhìn sơn hào hải vị đầy bàn, một chút muốn ăn cũng không có. Không biết Trảm Long, Nhược Băng, hiện tại khỏe?

"Hoàng hậu, nên dùng đồ ăn sáng," Đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm ôn nhu, đón một mạt thân ảnh màu vàng phiêu tới trước mắt, là Bắc Đường Húc Phong, hắn đã không còn là bộ dáng vừa ngủ dậy, cẩm phục gia tăng, tóc dài búi sơ, trâm ngọc cài lên, hắn vẫn tuấn lãng giống như thiên thần. Hắn kéo Tần Hương Y ngồi xuống, rôi ngồi xuống đối diện nàng.

"Hoàng thượng –" lúc này, Lý tổng quản vội vã mà vào, thanh âm uốn éo.

"Chuyện gì? Không thấy được trẫm cùng hoàng hậu đang dùng bữa sao?" Bắc Đường Húc Phong nhẹ nhàng vỗ bàn, nhướng mày, vẻ mặt không hờn giận.

"Bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương cầu kiến." Lý tổng quản sợ hãi nhìn thoáng qua Bắc Đường Húc Phong, cung kính nói.

"Nàng?" Bắc Đường Húc Phong chậm rãi buông chén đũa vừa mới cầm lên, mày căng thẳng.

Hiền phi nương nương theo như lời trong miệng Lý tổng quản, kỳ thực là Liễu Yến Yến ở Phi Yến cung, nghe nói nàng từng là một ca kỹ của u Dương thiếu tướng quân. Tần Hương Y vào cung tới nay, còn chưa từng gặp qua vị Liễu Hiền phi ở ẩn này. Ngay cả cung nữ Hạ Diễm ở Phi Yến cung gặp chuyện không may, nàng cũng chưa từng lộ mặt. Lúc này nàng tới làm gì?

"Hoàng thượng, vậy nô tài bảo Hiền phi nương nương về trước." Lý tổng quản đúng một lúc lâu, thấy Bắc Đường Húc Phong không nói gì, không thể làm gì khác hơn là thiện làm chủ.

"Cho nàng tiến vào." Mặt Bắc Đường Húc Phong không có biểu tình nói một câu.

Tần Hương Y nhưng thật ra phát hiện, vị hoàng thượng ngồi ở đối diện này đối ba vị phi tử trong hậu cung không có nhiều tình ý, luôn luôn lạnh lùng nhàn nhạt, lẽ nào không có yêu ai? Thái hậu nói qua, trong lòng hắn chứa người khác, là ai? Có đúng là nữ tử yêu kiều duyên dáng lần trước thấy tại trước cửa u Dương phủ hay không?

Đang mơ màng thì một mạt thân ảnh tím nhẹ nhàng tiến vào. Lại là một đời giai nhân, nữ tử không lớn, hình dạng bất quá mười tám tuổi, nhìn lại: mặt như mỹ ngọc, môi thanh mắt tú, trên vầng trán lộ ra khí chật phú quý, nhút nhát.

"Nô tì thỉnh an hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Nữ tử dịu dàng cúi đầu, tựa như một đoá hoa xấu hổ mờ ảo. Nàng đó là Liễu Yến Yến, một mỹ nhân nhỏ bé và yếu ớt, đi như hoa sen đang nở, tư thế mềm mại động lòng người.

"Hiền phi không cần đa lễ." Bắc Đường Húc Phong nhẹ nhàng giương tay áo nói.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tì có tội!" Liễu Yến Yến chưa đứng lên, đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Phan_1 Q1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 Q2
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .